Bạn là ai, nếu không còn chức danh ?

Khi bản thân bị hoà tan vào công việc, ta dễ mất phương hướng nếu vai trò thay đổi. Bài viết này là lời mời quay về bản thể tự do trong bạn.

by Aura Life
3 views

Vai trò & Bản thể: Khi chức danh biến mất, bạn là ai?

Một người bạn của mình, từng là Giám đốc sales ở một tập đoàn lớn, sau khi bị cắt giảm do tái cấu trúc đã chia sẻ trong nước mắt: “Mình không biết mình là ai nữa.” Câu chuyện ấy, thật ra, không phải cá biệt. Trong một thế giới nơi công việc chiếm phần lớn thời gian, năng lượng và tâm trí, nhiều người đang đánh đồng bản thân với vai trò nghề nghiệp. Và rồi, khi chiếc áo chức danh biến mất, ta rơi vào trống rỗng, mất phương hướng và thậm chí là khủng hoảng hiện sinh.

Bài viết này là một lời mời nhẹ nhàng: Hãy dừng lại,

Cơ chế đồng hóa: Vì sao ta lại rơi vào bẫy này?

Trong tâm lý học, identification – hay cơ chế đồng nhất hóa – là cách bản ngã yếu định hình cái tôi bằng cách hòa tan vào một hình ảnh bên ngoài. Đứa trẻ thiếu an toàn sẽ cố gắng “làm người tốt”, “con ngoan”, “nhân viên xuất sắc”… để được chấp nhận.

Lớn lên, cơ chế ấy không mất đi mà chỉ tinh vi hơn. Mình bắt đầu đồng hóa bản thân với nghề nghiệp, chức danh, hay thậm chí là số lượt theo dõi trên mạng xã hội. Cái tôi cá nhân dần bị thay thế bởi “tôi là một CEO thành công”, “tôi là quản lý cấp cao”, “tôi là người sáng tạo có tầm ảnh hưởng”…

Trong văn hóa hiện đại, công việc không còn chỉ là phương tiện mưu sinh mà trở thành biểu tượng của bản ngã. Nó cho ta cảm giác có giá trị – cho đến khi nó mất đi. Việc mất việc không chỉ là mất đi nguồn thu nhập, mà còn là một cuộc khủng hoảng danh tính. Nó chạm vào những vết thương sâu kín nhất: liệu mình có còn giá trị nếu không làm việc đó nữa?

Phân tích đa chiều: Từ Phật giáo đến tâm lý học

Khi lột bỏ lớp vỏ công việc, ta có thể nhìn thấy những cơ chế sâu bên trong đang hoạt động.

1. Góc nhìn Phật giáo: Chấp – và ảo tưởng kiểm soát

Trong nhà Phật, gốc rễ của khổ đau là chấp – sự dính mắc vào hình tướng, vai trò, danh xưng như thể đó là bản chất thật của mình. Mình chấp vào “tôi là người có năng lực”, “tôi là người làm chủ cuộc sống”, và vô thức cố gắng kiểm soát mọi thứ để duy trì hình ảnh ấy. Nhưng đời là vô thường – chức vụ thay đổi, thị trường biến động, người khác có thể không còn cần ta như trước.

Khi mất khả năng kiểm soát, ảo tưởng về “cái tôi” sụp đổ. Đó là lúc bản ngã đau đớn nhất – nhưng cũng là cơ hội hiếm hoi để trở về bản thể nguyên sơ, không bị trói buộc bởi danh xưng. Giống như khi bạn bị ngã, đó không phải là lúc kết thúc, mà là cơ hội để bạn nhìn lại, liệu mình có đang chạy quá nhanh mà quên mất mục đích ban đầu?

2. Tâm lý học ứng dụng: Những cái tôi phụ thuộc

Nếu nhìn từ góc độ tâm lý học, sự đồng hóa này rất phổ biến ở những người có xu hướng:

  • Chủ nghĩa hoàn hảo (Perfectionist): Người dễ đo lường giá trị bản thân bằng thành tích công việc và những con số KPI.

  • Làm vừa lòng người (People pleaser): Người thường xuyên bị đánh giá bản thân qua sự công nhận và lời khen của người khác, đặc biệt trong môi trường công sở.

Khi đồng hóa quá mức, vai trò nghề nghiệp trở thành “bản ngã phụ thuộc” – rất mong manh nếu bị tước mất. Nó giống như một ngôi nhà xây trên cát, chỉ cần một cơn sóng nhỏ cũng có thể cuốn trôi tất cả.

Một biểu hiện tinh vi nhưng phổ biến của sự đồng hóa quá mức là việc vô thức xem sếp như cha mẹ, còn mình là “đứa trẻ ngoan” cần được yêu, được công nhận. Cơ chế này bắt nguồn từ thời thơ ấu – khi giá trị bản thân ta phụ thuộc hoàn toàn vào sự chấp thuận của người lớn.

Lớn lên trong môi trường công việc, nếu không ý thức rõ bản thể độc lập, ta dễ dàng rơi vào mô thức cũ: làm mọi thứ để “được thương”, được khen, được giữ lại. Dù yêu cầu từ sếp có phi lý, xâm phạm ranh giới cá nhân, thậm chí mang tính toxic – ta vẫn cắn răng chịu đựng.

“Sếp đang áp lực, mình thông cảm.”

“Nếu từ chối, mình sẽ bị đánh giá là không cam kết.”

“Mình phải chứng minh mình đủ tốt…”

Dưới lớp vỏ “cống hiến” là một nỗi sợ sâu xa: sợ bị bỏ rơi, bị thay thế, bị coi là vô dụng – y hệt đứa trẻ ngày xưa sợ làm buồn lòng cha mẹ.

Chỉ khi nhận ra điều này, ta mới có thể bắt đầu hành trình tái thiết lập lại ranh giới trong công việc – và làm việc như một người trưởng thành, không còn gán lên sếp hay tổ chức quyền lực của cha mẹ, cũng không còn cần phải hy sinh bản thân để “được yêu”.

3. Quan sát đời sống: Những dấu hiệu bạn đang đồng hóa quá sâu

Có phải bạn đang sống trong trạng thái luôn bận rộn, không còn không gian cho riêng mình?

  • Luôn nghĩ đến công việc, ngay cả khi ở nhà hay trong kỳ nghỉ.

  • Khó chịu khi người khác không coi trọng chức danh của mình.

  • Sợ nghỉ việc vì không biết làm gì – hoặc không biết mình là ai nếu không có công việc.

  • Đo lường giá trị bản thân bằng mức lương, KPI, hay phản hồi của sếp.

Nếu những dấu hiệu này quen thuộc, có lẽ đã đến lúc bạn cần dừng lại, gỡ bỏ chiếc áo vai trò để nhìn thấy chính mình.

4. Dấu hiệu đồng hóa quá mức đang ảnh hưởng đến sức khỏe

Ngoài những biểu hiện tâm lý như mất phương hướng hay lo sợ mất việc, sự đồng hóa quá mức với nghề nghiệp còn tác động rõ rệt đến sức khỏe tinh thần và thể chất. Một số dấu hiệu dễ nhận biết:

  • Rối loạn giấc ngủ: Luôn nghĩ về công việc trước khi ngủ, mơ thấy deadline, hoặc tỉnh dậy giữa đêm với cảm giác lo âu.

  • Đau mỏi cơ thể mãn tính: Căng vai gáy, đau lưng, tức ngực – nhất là trong những giai đoạn công việc căng thẳng.

  • Rối loạn tiêu hóa: Mất cảm giác ngon miệng, ăn uống vô thức khi stress, hoặc đau dạ dày mãn tính.

  • Cảm xúc thất thường: Dễ nổi nóng với người thân, cáu kỉnh vô cớ, rơi vào trạng thái “cạn kiệt cảm xúc”.

  • Trầm cảm nhẹ đến trung bình: Mất động lực sống ngoài công việc, không còn hứng thú với những hoạt động từng yêu thích.

  • Tăng hành vi nghiện: Uống rượu, lướt mạng quá mức, làm việc như một cách né tránh nỗi trống rỗng nội tâm.

Đáng chú ý, nhiều người vẫn cho rằng đó là “giá phải trả để thành công”, mà không nhận ra mình đang đánh đổi sự sống bên trong để duy trì một hình ảnh bên ngoài.

Gợi ý thực hành: Gỡ vai – Nhận diện lại bản thể

1. Thiền “gỡ vai trò”

Hãy nhắm mắt lại và hình dung từng lớp vai trò bạn đang mang: nhân viên, người cha/mẹ, người yêu, người hướng dẫn… Cởi bỏ từng lớp như cởi từng chiếc áo. Lớp cuối cùng còn lại là gì?

Là cảm giác trống rỗng, hay là một “tôi” thuần khiết đang thở nhè nhẹ?

2. 5 câu định danh không liên quan đến công việc

Viết xuống 5 điều miêu tả bạn – không dính gì đến nghề:

  • Tôi là người yêu thiên nhiên.

  • Tôi có khả năng lắng nghe người khác.

  • Tôi thích viết, ngay cả khi không ai đọc.

  • Tôi từng là một đứa trẻ mơ làm họa sĩ.

  • Tôi có trực giác nhạy bén, dù không ai dạy tôi điều đó.

3. Thời gian phi công việc

Mỗi tuần, chọn một buổi chiều hoặc buổi tối không nhắc đến công việc. Không email, không lên kế hoạch, không tối ưu.

Chỉ cần làm điều gì đó… không vì năng suất: đi bộ, vẽ nguệch ngoạc, đọc một quyển sách cũ, trò chuyện với người thân mà không có mục tiêu cải thiện.

4. Tự khám phá bản thể bằng Tarot hoặc Chiêm tinh

  • Bạn có thể trải bài Tarot với câu hỏi: “Phần bản thể sâu nhất trong tôi là gì?”

  • Hoặc nhìn vào bản đồ sao: cung Mặt Trăng, cung 12, North Node – tiết lộ điều gì về những phần “bạn là” chứ không phải “bạn đang làm”?

Câu hỏi phản tư cho bạn

  1. Nếu không còn chức danh hiện tại, tôi còn lại điều gì?

  2. Tôi có đang sống cho hình ảnh nghề nghiệp, hay cho phần sống động bên trong mình?

  3. Đâu là ranh giới giữa cống hiến và đánh mất bản thể?

Vai trò là phục trang – Bản thể là người đang mặc nó

Bạn không cần cởi bỏ tất cả vai trò. Bạn chỉ cần nhớ: đó là áo khoác, không phải là da thịt.

Hãy cho bản thể bên trong bạn được thở, được sống, và được hiện diện – như chính nó. Không điều kiện.

Bởi lẽ, trước khi bạn là ai đó với chức danh, bạn đã từng là chính mình.

You may also like

Leave a Comment