Có một giai đoạn trong cuộc đời nhiều người – thường đến âm thầm, không báo trước – nơi họ bắt đầu cảm thấy trống rỗng, dù mọi thứ bên ngoài dường như vẫn ổn.
Cảm giác ấy không có tên gọi rõ ràng. Nó không hẳn là buồn. Cũng không phải đau khổ. Nó giống như một lớp sương mỏng, phủ lên ngày tháng. Nhẹ thôi, nhưng kéo dài. Âm ỉ. Và khó lý giải.
Người ta thường gọi đó là khủng hoảng hiện sinh – một trạng thái nơi con người bắt đầu đặt lại những câu hỏi rất cũ, nhưng chưa bao giờ hết sắc: “Mình là ai?”, “Tại sao mình ở đây?”, “Mình sống để làm gì?”
Trống rỗng – dấu hiệu của sự lệch nhịp
Không ít người nghĩ rằng sự trống rỗng là do họ thiếu điều gì đó: chưa đủ thành công, chưa có người yêu lý tưởng, chưa đạt tới hình ảnh mà xã hội mong muốn. Nhưng có thể, sự trống rỗng không đến từ sự thiếu, mà từ sự lệch – lệch khỏi bản thể gốc của chính mình.
Khi một người sống quá lâu trong những vai diễn được kỳ vọng – người con ngoan, nhân viên gương mẫu, bạn đời lý tưởng – họ dần đánh mất kết nối với điều từng khiến họ thấy sống động.
Không phải biến cố lớn. Chỉ là những lệch rẽ rất nhỏ
Sự đánh mất bản thân không luôn bắt đầu từ một cú sốc. Đôi khi, nó đến từ những lựa chọn rất nhỏ, lặp lại mỗi ngày:
-
Một công việc được chọn vì “an toàn”, chứ không phải vì đam mê.
-
Một nụ cười được gắng gượng trong những buổi gặp mặt không thật lòng.
-
Một cái gật đầu “Mình ổn” chỉ để không làm phiền ai.
Từng chút, từng chút, người ta bước xa khỏi chính mình. Cho đến một ngày, họ nhìn vào gương và không còn nhận ra ai đang nhìn lại.
Khủng hoảng danh tính: khi mọi “vai” đều trở nên chật chội
Ở điểm gãy của khủng hoảng danh tính, con người không còn tìm thấy ý nghĩa trong những vai trò mà trước đó từng khiến họ tự hào. Cảm giác “sống như người khác viết kịch bản” bắt đầu lớn dần. Những gì từng là “mục tiêu” giờ trở nên vô nghĩa.
Đây không phải là sự yếu đuối. Mà là dấu hiệu cho thấy bản thể đang kêu gọi được trở về.
Sự sống động thật: thường nằm ở những điều nhỏ nhất
Quan sát nhiều hành trình, có một điều thú vị lặp lại: khoảnh khắc “quay về” thường không bắt đầu từ quyết định lớn, mà từ một giây phút rất nhỏ.
Một lần cắm hoa.
Một bản nhạc cũ chợt ngân.
Một buổi chiều không làm gì, chỉ ngồi và viết vu vơ.
Ký ức sống động thường ẩn náu trong những việc không có ai yêu cầu, không ai đánh giá, nhưng làm xong thì thấy… mình thật.
Nếu bạn đang thấy trống rỗng…
Đừng vội sửa chữa. Đừng ép mình “vui trở lại”. Có thể bạn không sai. Bạn chỉ đang đi quá xa khỏi vùng gốc của mình – nơi có đứa trẻ từng tin rằng chơi, vẽ, kể chuyện… cũng là một lý do để sống.
Có thể… đã đến lúc bạn nhẹ nhàng hỏi lại:
“Câu chuyện mình đang sống là của ai?”
Và, nếu lặng yên đủ lâu, có thể bạn sẽ nghe thấy một tiếng gọi rất khẽ – từ chính bên trong.